Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.18 tuổi là được tự do.Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.Còn lười và nhát, thì chịu.Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất…Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.Cơ bản là không muốn lắm.
