Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.Tôi không có ý định ra đi.Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.Mắt và đầu đau đã thành nhàm.Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới.Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.
