Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự.Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.