Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.Và khuôn mặt dường không cảm xúc.
