Vừa mới ăn xong là ném mình xuống giường và ngủ li bì.Lễ Giáng sinh càng tới gần, tôi càng thấy buồn tẻ.Bà Stapleton lại nói với tôi rằng hai gia đình có thể sống sát vách nhau, trong những nhà y như nhau, cùng trong một xóm, cùng có một con số con, cùng lãnh một số lương mà quỹ chi tiêu của họ nhiều khi khác nhau rất xa.Bạn muốn biết làm sao để biến hoá cái tội ngày ngày rửa bát thành một việc lý thú không? Chắc là có.Hoặc tôi hỏi người thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không.Chính ông Carrier đã dạy tôi bữa cơm trưa dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước.Đáng lẽ gây dựng lại sản nghiệp của họ, họ lại đâm ra "gây lộn một cách chua chát và kịch liệt với số phận" khiến cho đời phải tăng thêm số người mắc bệnh chán đời.Tôi ngồi đến nửa giờ, vừa sụt sùi cầu nguyện.Rất ít khi tôi gặp được một bệnh nhân chịu nói: "Tôi đã nghĩ tới lời ông khuyên".Vì chỉ có cơm hôm nay mới là thứ cơm ta có ăn được.