Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế.Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.Thế đã là tốt lắm rồi.Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.