Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Dù biết là tạm thời thôi.Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
