Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì.Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề.Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.Như một khẩu hiệu của tâm thức.Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
