Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng.Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.Lát sau, thằng em đi vào.Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây.Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
