Nếu phân tích kỹ thêm lòng mong mỏi, bồn chồn đó thì ta sẽ thấy nguyên do ở điều này: ta luôn luôn tự cho là phải làm thêm cái gì ngoài bổn phận của ta.Người ta không phải lúc nào cũng gắng sức hoài được".Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ!Bạn bảo: "Được, cứ cho rằng tôi chịu gắng sức để chiến đấu, rằng tôi đã suy nghĩ kỹ và hiểu kỹ những lời nhận xét có giá trị của ông, thì tôi phải bắt đầu bằng cách nào đây?".Rồi, khi nó thấy bạn đổ mồ hôi trán, thình lình nó lăn ra, chết mà không kịp trối: "Tôi không chịu được nữa rồi".Nhưng việc không dễ đâu ban nhé.Người ta không phải lúc nào cũng gắng sức hoài được".mà trong khi làm việc, ông không cho bộ máy của mình chạy hết công suất của nó đâu.Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).Không có gì so sánh với nó được.