Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú.Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng.Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ.