Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.Tối, bạn đèo bác vào viện.Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui.