Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.Mà sống khoa học một chút.Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó.Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
