Trong chương "Làm sao thắng nỗi sợ sệt và ưu tư", ông kể chuyện một bệnh nhân muốn tự tử.Tôi đặt nhan đề là Đắc nhân tâm.Nó giúp ta bày tỏ rõ ràng nỗi lo âu hiện có trong lòng.Tôi hiểu thế và tôi khốn khổ lắm.Nhưng tiếc rằng rất ít người áp dụng nó, cho nên ông phải viết cuốn này, để gõ cửa từng nhà - như lời ông nói - khuyên chúng ta đề phòng bệnh ưu uất, làm cho cứ mười người thì có một người bị bệnh thần kinh, cứ hai phút lại có người hoá điên, và giết hại loài người một vạn lần hơn bệnh đậu mùa! Tóm lại, ông chỉ có công nhắc lại những quy tắc rất thông thường và cố "nhồi nó vào óc ta" để ta thi hành thôi.Ít người có tâm hồn cứng rắn để chịu đựng những gánh nặng, những lo lắng đến chết được.Nhưng chẳng may chiếc xe của tôi lạc đường thành thử đi tới khu vườn một giờ sau các xe khác.Chỉ có cái nhan sắc giúp ta được việc.Tôi phải gặp ông ấy xem sao".Ta sẽ trả "cái còi" đó tới đúng giá nào mới thôi.