Một câu hỏi thú vị thường được nêu lên trong các cuộc thảo luận về sướng hay khổ: Tại sao có người cứ chịu khổ mà không thể thay đổi? Họ chưa cảm nghiệm đau khổ cho đủ; họ chưa đi tới ngưỡng cảm xúc.Nhiều người sống ngoài đường phố có thể tự coi mình là "vô gia cư", nhưng những người khác lại thấy mình chỉ "tạm thời không có nhà cửa".Chỉ có một điều hạn chế các câu hỏi của bạn, đó là niềm tin của bạn về điều gì là có thể.Cho nên chúng ta có nhu cầu luyện tập thể dục để bù đắp vào chỗ thiếu hoạt động do trạng thái ít hoạt động.Đó không phải sức mạnh! Nó là một lời cầu nguyện yếu ớt không có niềm tin đi kèm.Đau khổ và thỏa mãn cũng là cái hậu trường của những thảm kịch toàn cầu.Chúng ta đang "lấy hàm răng mà đào huyệt cho chính mình", như câu nói của bác sĩ Thomas Moffett ở thế kỷ 17.Bất cứ lúc nào bạn cũng có thể sử dụng được cái sức mạnh toàn năng hiện đang tiềm ẩn nơi bạn và chỉ chờ bạn có can đảm đòi hỏi nó.Chúng ta ý thức rằng nơi mỗi con người chúng ta đều có sẳn tia lửa của đức tính anh hùng đang đợi được quạt lên để bừng cháy, vậy chúng ta phải làm cách nào để đối phó với một vấn đề xã hội khổng lồ như cảnh vô gia cư đang diễn ra trên khắp thế giới? Chìa khóa thứ nhất để thay đổi tình trạng này là chính chúng ta phải vươn tới một tiêu chuẩn cao hơn.Ông gọi họ là những "Con Đại Bàng" ngụ ý họ là "những người giàu tham vọng biết vận dụng sáng kiến, thực hiện nhiệm vụ, đạt kết quả và không thể có sơ xuất.
