Chúng không phải Chân Lý; chúng chỉ là phương tiện hiển bày nó mà thôi.Đừng để cho tâm trí mặc tình sáng tạo một hình ảnh nạn nhân từ nỗi đau khổ ấy, rồi gán ghép hình ảnh ấy cho bạn.Tất cả mọi việc bạn phải làm là tập trung chú ý vào nó.Ngay đến cái quầng chứa nhóm đau khổ cũng không thể tồn tại lâu trong sự hiện trú của bạn.Hoàn toàn không phải như vậy.Hãy nhận lấy trách nhiệm đối với cuộc sống của bạn.Trường hợp tiếng nói này trở thành kẻ thù tệ hại nhất của con người không phải là hiếm thấy trong cuộc sống thường ngày.Nhận ra được sự vô nghĩa của nó mới là quan trọng.Cảm nhận nó từ bên trong.Hạnh phúc lệ thuộc vào các điều kiện được xem là tích cực; còn sự an lạc thanh thản nội tại thì không.
