Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được.Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.Và chấp nhận đời không phải trò chơi.Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu.Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.
