Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.Vì hình như anh làm gì có trên đời.Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu.Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.Và chấp nhận đời không phải trò chơi.Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Phố phường quanh nhà lại bình thường.Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.