Trong phiên nhóm, một ông tòa hỏi ông S.Nay ta thử tìm cách sửa chữa bức thư đó cho hợp hơn."Tôi giận sôi lên, ông Wooton nói, người bán hàng thứ nhất có ý cho tôi dối dá; người thứ nhì muốn chê tôi đã mua đồ xấu, rẻ tiền."Xin nâng niu, săn sóc bạn trăm năm của bạn".Nhất là những người bán hàng thường mắc tật đó nhiều lắm.Tôi trả lời ông ta: Tổng thống nghĩ nên giữ kín cuộc vận động đó.Nhưng nghĩ tới điều đó làm quái gì? Dù sao đi nữa, từ bữa cô ta cho tôi tin rằng tôi có "giác quan về tiết điệu" thì tôi khiêu vũ khá hơn trước nhiều.Làm việc trong một phòng như phòng này thực là một cái thú.Chơi như vậy mà còn thú gì nữa!.Và khi chúng tôi cần tới họ, họ vội vàng lại liền, có vẻ cảm ơn chúng tôi lắm".