Thôi, năm nghìn đi ạ.Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.Bạn lại cười một mình.Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia.Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.Nếu không có một lực đẩy cực lớn.