Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến.Bây giờ đến tiết mục bể sục.Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba.Và cô bạn ấy phá lên cười.Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.