Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.Hắn phải lừa phỉnh mình.Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.- Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.Ta cũng được đi câu.Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
