Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm.Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.Hoặc sẽ bắt mình quên.Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.Lăn về đâu? Mình chẳng biết.Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.Người bảo đời là bể khổ.
