Chị út là người bạn học lớp một với tôi.Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ.Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.Tôi đi bộ cũng được.Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.Một khuôn mặt ai ai cũng có.