Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới.Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.Và thế là đời sống lãng phí.Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.