Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.Bác là bác rất không hài lòng.Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Vừa lo lắng, vừa háo hức.An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu.Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ.