Bà lăn lộn trên sàn, đưa một ve nha phiến lên môi và dọa tự tử khiến con cái hoảng sợ, nép vào góc phòng mà la hét.Rồi có cái gì cứu ông? Một hôm gần tuyệt vọng ông với lấy cuốn nhật ký, rán chép nhân sinh quan của ông: "Loài người không phải cô độc trong vũ trụ".Ông không thể quên nó được.Lại hỏi một bác sĩ chuyên muôn trị mắt, ông mới hay cái sự thật đau đớn này: ông sắp đui.Chị làm điệu bộ thiệt "mầu mè".Họ không biết họ làm được việc gì mà cũng không biết thích hợp với việc gì nữa.Anh ta làm trong một xưởng đóng thùng, công việc vất vả và ít khi kiếm được trên 40 Mỹ kim mỗi tuần.Bác sĩ Edmund Jacobson ở trường Đại học Chicogo còn đi xa hơn nữa.Sự thiệt thì chính giáo sư Sayce thức trắng đêm đó, vì tiếng "kéo gỗ" của Spencer đã làm cho ông ta không sao ngủ được.Tôi sẽ trở về phòng giấy xét lại cách làm việc của tôi mới được.