Ta thấy đã đủ ớn rồi.Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình.Tôi vẫn không nói lời nào…Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh.Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ.Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.Cặp giò kia phàm tục quá.Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.Lúc đó, tôi trống rỗng.