Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.Và cũng không có hình phạt.Rồi ta tự bào chữa là không có thì giờ, rằng mỗi ngày chỉ có 24 giờ thôi.Nhưng nếu không thể thu xếp sao cho số vốn 24 giờ một ngày đủ chi phí về thời giờ thì đời ta nhất định phải lúng túng.Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó.Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi.Đó là trường hợp mà hoàn cảnh buộc bạn phải có năng lực rất cao để tự điều khiển một cách chuyên chế.Tiêu phí thì giờ hoặc làm một việc lăng nhăng thì dễ lắm; muốn làm cái gì khác thì phải thay đổi tập quán.Ta hoàn toàn có thể kiểm soát bộ máy suy nghĩ của ta được.Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.
