Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.Chỉ biết mình mãi mãi lăn.Thật ra, có gì để mất đâu.Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.Tôi thôi xúc động rồi.Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
