Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ.Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác.Chỉ còn dòng máu là hoang dã.Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó.Mọi người ai cũng lo cho tôi.Cứ như người từ trên giời rơi xuống.
