Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.Tôi đã đến đó và đã trở về.Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.Như thể kéo một con vích lên bờ.Chẳng ai bóc lột ai cả.Chỉ có con mèo không ngược.Đừng lỡ nhiều là được.Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.