mà ngôn ngữ hiện đại ngày nay gọi đó là một dấu hiệu trong bộ nhận diện của một tổ chức được nhắc đến nhiều có lẽ là nhờ vào khả năng nó giúp người ta nhìn thấy.Tôi không biết gì về máy tính(*) và cũng không biết cách nào để bán được nó.Mùa xuân năm 1993, phần lớn những việc tôi làm là hướng cho hãng tập trung lại vào thị trường với suy nghĩ rằng đó là cách duy nhất đểNước Mỹ như thở phào rồi lên cơn sốt.Thời của Watson, ngay ngày đầu tiên nhận chức CEO, Watson đã kích thích 400 nhân viên của mình bằng tầm nhìn doanh nghiệp vinh quang.Họ coi việc chuyển IBM sang lĩnh vực dịch vụ cũng giống như điều sỉ nhục Deep Blue siêu máy tính biểu tượng đỉnh cao của bộ não nhân tạo của loài người.Và khởi đầu ông là một người bán hàng dạo trên đường phố.Ông thường xuyên triệu tập cuộc họp những nhà nghiên cứu, các kỹ sư.Điều trớ trêu là mặc dù năm 1993, cả thế giới mở hầu bao để mua máy tính cá nhân ThinkPad của IBM con số lên đến 12 tỉ đôla, vậy mà IBM vẫn lỗ nhiều hơn như vậy thêm vài ba tỉ nữa.Không dừng lại ở việc tuyển dụng nhân viên khuyết tật, Watson mặt khác thúc dục các nhà sáng tạo nghĩ đến nhu cầu của các cựu chiến binh bị hỏng thị giác từ chiến trường trở về.
