Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.Tôi không hề phản đối.Tôi bảo: Chào chú.Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật.Như bình mình chẳng hạn.Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó.Có người cười toe toét.Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.
