Là cả ham muốn hành động theo bản chất.Đó cũng là một thứ trói buộc.Như một con rết hoặc như một con rắn.Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung.Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.