Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.Rõ ràng phải đi trình báo.Hôm đó trời mưa to vừa tạnh.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.Cô không dám nhìn vào ai.Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời.