Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.Nhưng đó không phải là cái bạn muốn.Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi.Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.
