Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi.Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm.Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu.Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình.Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.Vật chất? Bạn đâu có.Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.Một số người giúp đỡ nhiều.
