– Bác Hùng nói, giọng nghiêm trọng.Tối hôm đó, sau khi viết xong bức thư, nhân lúc ba đang đọc báo ngoài phòng khách, Chip bí mật cho bức thư vào cặp hồ sơ của ba.Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng.Đáng ghét thật, làm mình chờ cả ngày, chả thấy hơi hám gì cả đến tận khuya lắc mới chịu gửi tin chúc mừng.Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A.“Sao anh không nói gì, sao anh không giữ em lại, nếu anh chỉ nói một lời em sẽ bỏ tất cả để nằm trong vòng tay ấm áp của anh mãi không xa rời?! Tại sao… tại sao chứ?”.Hôm nay mình mới chia tay với anh ấy, thật buồn, mình đã nói ra những lời không thật với lòng, có lẽ anh bị tổn thương nhiều lắm.Lúc này Chíp mới để ý kĩ khuôn mặt của vị ni cô tốt bụng.Cô nhìn lên bầu trời và mỉm cười như vừa hiểu ra một điều gì đó.- Đôi chân nói: Không đúng, tình yêu bắt đầu từ khi mủi giày của người này nằm ở phía gót giày của ngừơi kia mới phải!
