Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ.Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?Cái giấc mơ của mình không mất.Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ.