Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi.Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn.Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi.Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.Khi mà đã lớn đầu cả rồi.