Ra trường bác khao to.Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.Liên miên liên miên đục vào óc.Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.Bác hỏi: Sao con không đi học.Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.Phải cạo râu đi nghe chưa.Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.