Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận.Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần.Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.
