Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A.Nếu trao sự nhạy cảm cho người khác, bạn đổi được một nụ cười.“Ngẫm là sự chiêm nghiệm về cuộc sống dưới cái nhìn ngược, đó có thể sự phá cách, cường điệu hóa trong tư duy, sự đối lập với những chuẩn mực thông thường.Đừng để học đến năm ba rồi mới thấy thật sự không phù hợp và bỏ ngang (dzụ này hơi bị nhiều đó).đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.Năm mới rồi, con không muốn mẹ phải đau mắt nữa!Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ và ngước lên nhìn đồng hồ, tôi thấy mình chỉ còn 10 phút để chạy xe từ nhà đến trường.Sao ko yêu và khóc như trẻ thơ, hành động và suy nghĩ như người lớn?”Cái thích đó gọi là sự quí trọng.Nhưng mình biết làm sao đây, mình không thể cãi lời mẹ được, mình không thể để mẹ buồn thêm nữa, cuộc đời mẹ đã có quá nhiều bất hạnh rồi.