Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng.Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.Cảm giác như không thể lành lại được.Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.Đốt xong thấy người hơi nhẹ.Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.