Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người.Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.Để tí nữa em bảo cháu vào.Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
