Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.Giữa đời sống và nghệ thuật.Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.Nó muốn khám phá tôi.Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
