Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ.Có nó, làm cái gì cũng được; thiếu nó, không làm được việc gì cả.Bước đầu nên rất chậm, có thể chậm một cách quá đáng nhưng phải rất đều đặn.Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"?Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.Bạn hỏi ý kiến lý trí như vậy (nó không đòi tiền công đâu) và kết quả là lần sau, nếu món bò tái lại chín quá nữa thì bạn cũng rất bình tĩnh vui vẻ coi anh bếp như bạn bè và nhã nhặn yêu cầu anh ta cẩn thận hơn một chút.Những phút ấy phải thiêng liêng, hoàn toàn thiêng liêng như buổi tập diễn kịch hoặc một cuộc đấu quần vợt.Tôi không cần biết bạn tập trung tư tưởng vào cái gì, miễn bạn chịu luyện cái bộ máy suy nghĩ của bạn là được.Bạn nên quên rằng nó là thơ hay, chỉ đọc vì truyện và những tư tưởng xã hội của nó thôi.