Vật chất? Bạn đâu có.Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.Họ ngắm nhau hồi lâu.Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu.Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
