Tôi nhớ cứ những buổi tối có điều buồn bực, tôi về nhà, lại gắt gỏng vô cớ rồi gây sự với nhà tôi.Nhận một cái nút khác và đóng kín cửa sắt của tương lai lại, cái tương lai nó chưa sinh.Tôi hỏi cháu, cháu khóc.Vì viết và nói thông thạo nhiều thứ tiếng nên ông hy vọng sẽ kiếm được việc trong một hãng xuất cảng.Lúc ấy bà đã bị bệnh đau tim hơn một năm rồi.Ông bắt đầu quen nhiều người, và nhiều người cũng bắt đầu biết ông.Nhưng y không nói tiếng Anh.Dễ trả lời lắm: Đó là bài học chỉ cho tôi sự quan trọng của ý nghĩ.Ngày lễ Giáng Sinh ông đã thưởng 34 người giúp việc một số tiền là mười ngàn Mỹ kim - mỗi người khoảng 300 mỹ kim - mà không một người nào cảm ơn ông hết.Mahlstedt nói vậy khi ông bị vùi xuống huyệt.